![[Nghia_dia_thu_cung_Stephen_King.png|600]] Vừa hoàn thành phần kết của Nghĩa địa thú cưng. Có lẽ lâu lắm rồi mới bắt gặp một cái kết bạo liệt như thế. Chẳng có chút happy ending nào cả! Cốt truyện được lấy cảm hứng từ một nơi gọi là nghĩa địa, nhưng không phải cho con người, mà là cho những chú thú cưng. Từ chó, mèo, bò, vẹt, chồn hôi... những con vật có thể nuôi mà người chủ của chúng yêu thương thì đều được chôn ở đây cả. Một khu nghĩa địa được chăm sóc và dọn dẹp bởi những đứa trẻ. Truyện của Stephen king thường có những nhân vật nhỏ tuổi. Những nhân vật này được ông miêu tả rất sát tính cách, lời nói, hoạt động, những trò nghịch ngợm chơi đùa ở nhiều độ tuổi khác nhau. Thật tài tính! Bên cạnh một cái nghĩa địa thì là một câu chuyện truyền kỳ về việc mang "thú cưng" của mình sống lại bằng cách đem chôn nó xuống khu đất của người MiMac. Tuy nhiên, con thú sau khi sống lại trở nên "hắc ám" hơn, giống như có một thế lực tà ác nào đó điều khiển. Chúng không còn gần gũi, dễ thương và thậm chí không còn "thơm tho" chút nào. Chẳng có gì lạ cả, vì chúng đội mồ sống dậy mà. Ý tưởng là, nếu ta hồi sinh con người thì sao, điều gì sẽ xảy ra với một người "chết đi sống lại"? Họ sẽ trở nên quái đản tới mức nào? > "Đất trong tim người đàn ông cứng hơn sỏi đá. Ta phải dọn dẹp những gì ta mang tới thế giới này." Peter cũng ngủ quên khi Chúa bị người ta tới bắt đi, cũng là hình tượng ông Jud ngồi canh Louis trở về để ngăn anh làm việc sai trái. Nhưng ông đã không thể, và phải trả giá bằng mạng sống của chính mình. ...conti...