Hôm nay một người bạn kể với tôi rằng bạn ấy dành cả buổi sáng để hỗ trợ một người hàng xóm bán hàng, dù chẳng biết có được trả công hay là không.
Tôi đã nói rằng đây là một việc làm vô ích, phí thời gian. Thời gian nên để dành cho việc gì đó khác có ý nghĩa và làm mình thoải mái hơn.
Người bạn tôi đã trả lời "Đây là việc tớ thấy thoải mái. Giống như việc bạn dành thời gian để học ấy". Tôi vặc lại "nhưng học thì ấm vào thân mà!".
"Tớ thấy việc giúp người khác cũng có ý nghĩa, và nó ấm vào thân tớ", bạn tôi trả lời.
Thoạt đầu tôi thấy đây quả thực là một câu trả lời ấu trĩ. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi thấy suy nghĩ của mình hơi ích kỷ và thiếu khách quan. *Khi người khác làm một việc tôi "không nhận thấy" là có ý nghĩa, thì nó nghĩa là không có ý nghĩa?*
Sai!
Nhận định của tôi chỉ là quan điểm của tôi, góc nhìn của tôi, và nhân sinh quan của tôi. Người khác sẽ có những kiến giải khác. Thay gì lắng nghe và tìm cách thấu hiểu, phản ứng đầu tiên của tôi là "chống đối" lại, mặc dù chưa tới mức gay gắt.
Con người có [[thiên kiến]], với nhiều giả định sẵn có trong đầu. Tôi luôn cố gắng để giữ một sự khách quan khi đánh giá hành động hay suy nghĩ của người khác. Tuy nhiên, ko ít lần tôi lại thoả hiệp với thiên kiến ban đầu của chính mình; khi nhận ra tôi cảm thấy khá xấu hổ.
Ít nhất thì tôi đã viết ra, và hiểu thêm một chút về cái sự già đời nhưng tư duy thì vẫn còn non trẻ của chính mình. 😓